PGĐT - Triết lý Phật giáo có
thể giúp đỡ bạn trong hành trình làm cha mẹ nhiều khó khăn, vất vả, đầy thử
thách và áp lực. Một trong số đó là bố mẹ cho phép con trưởng thành về mặt tình
cảm, điều đó giúp trẻ có khả năng phục hồi tình cảm, đồng thời giúp cuộc sống thường
ngày của bố mẹ dễ dàng hơn nhiều.
Dưới đây là năm nguyên
tắc dạy con rút ra từ triết lý Phật giáo sẽ phần nào giúp được bố mẹ trong cuộc
hành trình nuôi dạy con cái.
1. Tâm trí tĩnh lặng là
tâm trí mạnh mẽ
Theo Phật giáo, cuộc
sống là một dòng chảy không ngừng. Vì vậy, sự ổn định của đời người không bao
giờ đến từ hoàn cảnh bên ngoài. Thay vào đó, chúng ta có thể chọn cách trau dồi
để có một tâm trí ổn định.
Hầu hết các trạng thái
tinh thần của chúng ta đều lên xuống thất thường nhiều lần trong ngày dựa vào
các sự kiện bên ngoài ảnh hưởng đến chúng ta ra sao. Này nhé, được ôm người
thân trong tay, thì hạnh phúc; được khen ngợi, thì vui vẻ; được tặng thưởng,
thì sung sướng; bị chỉ trích, thì bực bội; bị chán ghét, thì buồn bã; bị thất
bại, thì thất vọng…
Phật giáo khuyến khích
tất cả mọi người đón nhận và đối diện với tất cả bằng thái độ bình thản. Có
nghĩa là, mỗi chúng ta có quyền lực trong việc chấp nhận mọi việc đến với chính
mình như thế nào. Bố mẹ có thể dạy con điều này bằng cách làm gương. Thiền định
cũng là một trong những cách để có được tâm trí tĩnh lặng và ổn định.
2. Mở cửa đón những
khái niệm vô thường
Trong chương trình học
ở trường của các con và trong cả những lúc nói
chuyện, dạy con học,
người lớn luôn có ý tránh né một sự thật rằng trong cuộc sống này, mọi thứ đang
thay đổi liên tục. Chúng ta dạy trẻ con những thứ đơn điệu, tẻ nhạt và gieo vào
đầu các con ý niệm mọi chuyện đang đứng yên, chẳng có gì thay đổi cả.
Con không mảy may lo
nghĩ, ưu sầu nhưng khi biến cố đến hay chỉ cần một thay đổi rất nhỏ xảy ra, con
sẽ hoảng loạn, sợ hãi, bối rối và không biết lý giải như thế nào.
Theo quan niệm Phật
giáo, mọi thứ là vô thường, hãy mở rộng cửa để đón nhận những khái niệm về vô
thường vào trong cuộc đời của mình; bởi lẽ, chúng ta sẽ không thể nào trốn
tránh được nó.
Không phải nói đến cái
chết là đụng chạm đến chuyện xui rủi, mà cái chết là một phần của sự sống. Tất
cả các sinh vật đều sống rồi chết, đó chỉ đơn giản là chu kỳ tự nhiên của sự
sống. Chúng ta nên dạy con điều đó không có gì đáng sợ cả, bằng cách thừa nhận
và chỉ cho con thấy quá trình diễn tiến tự nhiên của sự sống: với những đóa hoa
nở rộ rồi héo tàn, những chiếc lá xanh rồi vàng, rơi vào mùa thu, khô lại rồi
mục rữa dưới gốc cây…
Từng ngày một, chúng ta
và con học cách chấp nhận, chứ không sợ hãi sự thay đổi của cuộc đời. Bố mẹ hãy
dạy con biết rằng, thay đổi là tự nhiên, và cách đối xử tốt nhất với vô thường
không phải là oán giận mà là cám ơn, cám ơn vì nhờ đó mà mỗi ngày trôi qua luôn
khác nhau và là duy nhất.
3. Học cách sống chung
với sự lo lắng
Các Phật tử đều biết: bởi biết đến vô
thường nên trong tâm mỗi người đều tiềm ẩn sự lo lắng. Lo lắng không phải là
dấu hiệu của sai lầm, mà nó chỉ đơn thuần là kinh nghiệm khi chúng ta sống
chung trong một thế giới vô thường.
Đây là cảm giác không thể thay đổi
trong lòng của bất kỳ ai.
Lo lắng là cảm
xúc bình thường của mỗi con người và khi đánh mất gì đó, chúng ta sẽ đau khổ
cho đến khi chấp nhận được sự mất mát.
Hãy dạy con cứ sống chung
với sự lo lắng, nhưng đừng để nó đe dọa hay làm con hoảng sợ.
4. Chú ý đến cảm xúc
của con, tất cả các cảm xúc
Phật giáo khuyến khích
con người chú ý đến các biến động của cuộc sống và quan trọng hơn là cảm xúc
của bản thân trước những biến động đó. Vì lý do này, cảm xúc không phải đơn
thuần là “tốt” hay “xấu”; đó là những gì chúng ta cảm nhận được về chính mình
và về cuộc sống.
Bởi lẽ cảm xúc sẽ tăng
lên và rồi cũng sẽ mất đi, các bậc cha mẹ có thể dạy con mình xử lý những cảm
xúc một cách tự nhiên nhất, ở hiện tại và khi cảm xúc đó đã bị thời gian đẩy
lùi về phía sau. Cảm xúc chính là cảm xúc, đừng ép uổng hay sửa đổi gì ở con vì
điều đó không cần thiết.
5. Tin tưởng rằng con
mình rất kiên cường
Trong cuộc sống luôn có
mất mát và có thất vọng. Tuy nhiên, xuất phát từ bản năng làm cha mẹ, người lớn
luôn tìm cách bảo vệ con mình an toàn thoát khỏi những góc cạnh sắc nhọn của
cuộc sống; điều này xuất phát từ tình thương, nhưng không phải là yêu thương
đúng cách.
Cuộc đấu tranh với thất
bại và thất vọng hiển hiện trong cuộc sống của một con người từ rất sớm. Đó là
các bài tập về nhà, xung đột giữa anh chị em trong nhà, mối quan hệ với bạn bè
rồi đến các luật lệ, việc làm… Khi trẻ được phép đấu tranh, con bắt đầu có khả
năng giải quyết các vấn đề, xây dựng khả năng hồi phục của bản thân trước những
thăng trầm của cuộc sống, và đương nhiên, bằng chính mình chứ không hề trông
chờ vào sự xuất hiện và bảo bọc của bố mẹ.
Một vị tăng đã nói như
thế này từ thế kỷ thứ tám: Khi bạn đi bộ nhiều, chân bạn sẽ bị đau. Nếu cứ tiếp
tục đi, lớp da bàn chân sẽ dày lên, cứng cáp và giúp bạn đi đến bất kỳ đâu bạn
muốn. Tuy nhiên, bạn cũng có thể mang một đôi giày để bảo vệ chân.
Các bậc bố mẹ luôn muốn
là đôi giày êm ái và mềm mại cho bàn chân của con mình, giúp con an toàn trên
mỗi bước đi, thay vì để con có được lớp da chân cứng cáp để tự vượt trở ngại.
Câu hỏi đặt ra là, bố mẹ có thể bảo vệ con đến khi nào?
Vì một lúc nào đó con
sẽ phải tự mình sống tiếp cuộc đời mình, bố mẹ hãy tin tưởng vào sự kiên cường
của con.
Theo: webtretho